Cứ mỗi dịp mùa xuân về gõ cửa
Con lại về thăm mộ của ông bà
Lòng khắc ghi lời dặn của mẹ cha:
Cây có cội, nước có nguồn, con nhớ lấy!
Quy luật cuộc đời mãi trường tồn như vậy
Cha mẹ sinh con, nuôi dưỡng rất khó khăn
Vì con mà phải nhịn mặc, nhịn ăn
Chỉ mơ ước con mình đủ no, đủ ấm
Thưở mới tập đi, mẹ dắt từng bước chậm
Cha cho con ăn học để làm người
Con chẳng dám quên đạo nghĩa ở đời
Nhưng vẫn thấy mình là đứa con bất hiếu
Đạo hiếu, nghĩa, nhân là những điều không thể thiếu
Con nợ cuộc đời từng bữa đói, bữa no
Nợ một hình hài cha mẹ ban cho
Nợ gia tộc tình thương như trời biển
Ông mất đi từ thưở còn kháng chiến
Bà qua đời, con chưa được sinh ra
Có ông bà, con mới có mẹ cha
Ân nghĩa ấy biết làm sao đền đáp!.
THANH VÂN 17h38' ngày 13/2/2015
Tag: thơ tình hay, thơ tình, thơ lãng mạn